Chuyển đến nội dung chính

Chênh Vênh

Chênh Vênh
Tôi ôm một nổi lo lắng xuyên suốt, một nổi sợ lâu dài, tuy nói là một nhưng thật ra là một vài...rất nhiều. Lỡ một mai, tôi thất cơ lỡ vận, chẳng thể thành công, sụp đổ hoàn toàn thì tôi phải làm như thế nào, với chính bản thân mình tôi chẳng sợ mình thất bại vì đó sẽ là trải nghiệm thật đáng nhớ, đáng có trong cuộc đời nhưng với gia đình tôi thì lại khác, tôi không thể thất bại. Tôi thất bại! Điều mà tôi nghĩ đầu tiên là gia đình - một gia đình từ một vùng quê nghèo khó, tuy bố mẹ tôi chẳng phải cày sâu cuốc bẩm nhưng thật thì chẳng khác gì một gia đình bần nông. Người ta thường nói, tốc độ trưởng thành của bạn phải nhanh hơn sự chuyển biến của thời gian tác động đến khuôn mặt, sức khỏe và sự minh mẩn của ba mẹ bạn. Vậy nên nếu tôi thất cơ lỡ vận - tôi sợ nghèo đói! Tôi sợ ước muốn với gia đình sẽ không thể thực hiện được!

Nhìn từ bên ngoài, tôi duy trì một lối sống thị dân; mà không, tôi sống với tư duy đầu tư tất cả vào trải nghiệm bản thân mình, hơn cả một lối sống thị dân, tính cách phóng khoáng của tôi được tác động nhiều từ bố mẹ. Nhưng đằng sau lối sống phóng khoáng vô nghĩ ấy là hằng ngàn điều mà tôi phải tính toán và cân nhắc: "Làm sao để có thể tăng thu nhập ?". Và suốt chuỗi ngày trải nghiệm song song với việc quan sát thế giới này vận hành như thế nào thì chủ đề bao trùm lên tất cả vẫn là đời sống vật chất. Cái nghèo, sự bất ổn của nền kinh tế và những cú đấm của nó vào một đứa trẻ "tập tành" đã tạo ra nhiều vết thương không thể chữa lành. Tôi cứ sống như thế với nổi lo lắng cùng ước mơ mãnh liệt được nuôi dưỡng xuyên suốt, điều đó làm bản thân chính tôi vừa tiến vừa lùi, vừa tấn công vừa phòng thủ, vừa tin tưởng vừa hoài nghi, vừa quyết đoán trước muôn vàn cơ hội bởi sự thay đổi, vừa thường xuyên thấy mình như thằng dở hơi.
Có lẽ đến bây giờ câu hỏi còn lại trong tôi là làm sao sống cùng nổi sợ này ? 

Chênh vênh tuổi 22 nó chênh vênh nhiều hơn tôi nghĩ! Nhưng tôi là chàng trai luôn sống cùng nổi sợ với muôn vàn ước muốn mãnh liệt!

Nhận xét